-Cô tìm ai? – Túc Linh chặn ngay cửa, nó thì lo
lắng muốn chạy lên phòng hắn ngay lập tức
-Chị…em ….anh Thiên Du thế nào rồi? Em muốn lên thăm anh ấy
-Túc Linh, em cho Trúc Nhi lên đi – Quốc Lâm vào sau
-Cô đi theo tôi
-Dạ
Tại phòng hắn
-Anh hai, chị Trúc Nhi tới rồi, nhanh lên…nằm xuống…khoan đã nhìn em thế này
được chưa? – Thiên Kỳ nhỏ thuốc nhỏ mắt vào
-Thêm chút nữa đi cho giống thật…rồi đấy
-Rồi…anh hai nằm xuống đi
Cả ba đi lên phòng của hắn, cánh cửa được mở ra, bên cạnh là Thiên Kỳ đang
khóc, nó lo lắng, Túc Linh cũng lo không kém chẳng phải vừa nãy hắn vẫn rất
khoẻ sao?
-Thiên Kỳ, anh ấy sao rồi? Anh ấy làm sao thế? Chẳng phải em nói anh ấy sắp đi
lại được rồi sao? – Nó mất bình tỉnh đi lại gần bên giường của hắn, Túc Linh
nhìn nó tức tối
-Anh ấy...
-Chẳng phải lúc nãy anh ấy còn rất khoẻ sao? – Túc Linh
-Anh ấy tự nhiên lên cơn co giật rồi thiếp đi, em cũng không biết làm sao nữa
-Đã gọi bác sĩ chưa? – Quốc Lâm
-Em…em…gọi rồi nhưng vẫn chưa thấy bác sĩ đâu
-Đi mình đi tìm bác sĩ ngay đi – Quốc Lâm kéo Túc Linh ra ngoài, Thiên Kỳ nhìn
Quốc Lâm nỡ một nụ cười đã vô tình để Túc Linh trông thấy, cô nàng đã hiểu
chuyện gì đang xảy ra
-Hai người đi được rồi, em ở lại đây…nhỡ anh Thiên Du tỉnh lại thì…
-Có Trúc Nhi rồi, em xuống đây, anh nhờ em chút việc
-Dạ… “Hừ, các ngươi muốn tạo không gian cho hai người đó chứ gì? Không qua mặt
được Túc Linh này đâu” – Cô đi theo họ ra ngoài
Căn phòng giờ chỉ còn lại nó và hắn. Bây giờ hắn nằm đấy, nó mới có dịp nhìn kỹ
hắn…càng nhìn kỹ nó lại càng bị cuốn hút bởi vẻ đẹp bên ngoài đầy nam tính, đôi
chân mày rậm và đen láy, khuôn mặt anh tuấn, nhìn lên đôi mắt…nó nhớ đôi mắt
lấp lánh khi chơi đùa cùng bọn trẻ và đôi môi với nụ cười có sức hút thật đặc
biệt…Nó lấy tay chạm nhẹ lên khuôn mặt của hắn, đôi môi của hắn…hắn cảm nhận
được tất cả qua bàn tay của nó, hắn muốn bật dậy ngay lập tức để ôm nó thật
chặc, hắn muốn được mở mắt ra ngay lập tức để được nhìn thấy nó và muốn mở lời
nói với nó rằng hắn rất nhớ nó…hắn rất yêu nó…nhưng hắn phải nằm đó vì….
-Anh đúng là tên ngốc mà, một tên đại ngốc, một tên đáng ghét nhất thế giới
-Mau tỉnh lại nếu không em sẽ không bao nhìn mặt anh nữa
Nó thỏ thẻ nhưng hắn vẫn nằm đấy, một giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt của hắn
làm lòng ngực hắn đau nhói. Bàn tay nó vuốt nhẹ lên mái tóc của hắn, đôi mắt nó
không rời khỏi khuôn mặt của hắn rồi để bị cuốn hút lúc nào không hay, nó từ từ
cuối xuống…hôn nhẹ lên đôi môi ngọt liệm ấy…Bỗng…bàn tay ai đó đang ôm chặt nó
kéo nó sà vào lòng, đôi môi ai đó cũng đáp trả lại nụ hôn của nó, nó bất ngờ,
tim nó đập loạn xạ, nó vội đẩy hắn ra và đứng bật dậy
-Anh…anh gạt tôi
Hắn từ từ lấy thế đứng dậy, bước đến gần nó hơn…
-Anh xin lỗi
-Tôi không tin anh nữa, không bao giờ - Nó xoay người, hắn kịp giữ lại ôm nó từ
phía sau
-Xin lỗi…anh không cố ý nhưng không làm thế thì làm sao em đến đây, làm sao anh
được gặp em. Anh nhớ em, rất nhớ…nhớ muốn phát điên lên được
-…. – Nó im lặng không nói gì
-Đừng giận anh nữa, lúc trong bệnh viện anh đã rất muốn nhận em khi biết em là
cô bé Trúc Nhi năm đó…nhưng anh vui quá không thể nói nên lời được. Anh định
tìm cơ hội để nói cho em biết nhưng trước khi anh nói thì mọi chuyện đã vỡ
lỡ…xin lỗi, anh thật sự…Mấy ngày vừa qua, không gặp em…quả thật anh…nếu e con
giận anh mãi thế này…anh sẽ…
-Anh sẽ làm sao? – Nó gỡ tay hắn ra, xoay người nhìn hắn với gương mặt không
biểu cảm
-Vậy anh xin thề…nếu sau này anh mà lừa dối em bất cứ chuyện gì thì ra đường
cho xe… - Nó lấy bàn tay che miệng hắn lại với nụ cười hiện diện trên môi
-Không cần phải thề, chỉ cần anh thực hiện là được
-Nói như vậy tức là…tức là em không còn giận anh nữa
-Uhm
-Cám ơn em, Trúc Nhi. Anh yêu em! – Hắn ôm nó la toán lên, Quốc Lâm & Thiên
Kỳ bên ngoài đẩy cửa vào trong
-Haha vậy là xong rồi nhé!
-Em là người có công lớn nhất đấy!
Nó đẩy hắn ra, ngượng ngùng trước biết bao nhiêu người
-Uhm anh sẽ thưởng cho em, em muốn gì…lần này anh chiều hết vì Trúc Nhi đã đồng
ý làm người yêu anh rồi. Công của em không nhỏ tí nào
-Bao giờ? – Nó trố mắt nhìn hắn
-Vừa lúc nãy
Hắn chỉ vào môi của mình, nó đỏ mặt không thèm nhìn hắn nữa, Quốc Lâm, Thiên Kỳ
nhìn nó cười to
-Anh Quốc… - Túc Linh theo lời của Quốc Lâm mang nước ấm cùng khăn lên phòng
cho hắn, vừa vào đã trong thấy cảnh tượng hắn đang ôm lấy nó, cô buông cả thao
nước…nhìn nó với ánh mắt câm hận, bỏ đi.
-Chị Túc Linh – Thiên Kỳ gọi, giờ nó mới thắc mắc người con gái đó là ai? Tại
sao lại có mặt trong ngôi nhà này?
Túc Linh bỏ đi, Thiên Kỳ đuổi theo, hắn và Quốc Lâm giờ mới nhớ đến Túc Linh,
cảm thấy đã vô ý làm tổn thương đến cô
-Chị Túc Linh, chị không sao đấy chứ? – Thiên Kỳ bước vào phòng thì trông thấy
cô đang khóc, cô lau vội hàng nước mắt
-Chị không sao
-Em xin lỗi, em vô ý quá
-Không sao mà, anh Thiên Du rất yêu cô bé đó?
-Chị…
-Chị không sao mà, nếu vậy…chị chỉ còn chúc phúc cho anh ấy thôi
-Chị Túc Linh, chị tốt thật đấy – Thiên Kỳ đi lại ôm cô, mong truyền sức mạnh
cho cô
-Cám ơn em – Túc Linh ôm Thiên Kỳ, đôi mắt cô chợt sáng lên một cách dữ tợn,
một đường cong trên miệng được vẽ ra…
Hai người họ cứ đứng nhìn nhau rồi miễm cười, Quốc Lâm đứng đó nhìn họ cũng
ngại nên ra ngoài, giờ chỉ còn lại hắn và nó…nó ngại nên bước ra ngoài cửa số
làm như đang ngắm cảnh, hắn cười thích thú cái vẻ ngại ngùng của nó…chậm rãi
bước đến ôm lấy nó, tựa đầu vào vai nó, thỏ thẻ….
-Thật sự rất nhớ…em biết không?
-…. - Gật đầu
-Em cũng nhớ anh chứ?
-…. – Gật đầu
-Vậy tức là em cũng yêu anh!!!...Đừng gật đầu mà hãy trả lời anh
-Uhm
Nó một tiếng “uhm” thôi, chỉ như thế mà trái tim nó muốn nhảy ra khỏi lòng
ngực, nôn nao một cách khó tả. Hắn vui mừng siết chặc nó hơn, cuối cùng thì nó
cũng thừa nhận nó yêu hắn…nó thật sự đã yêu hắn!!
28.Rào cản cần vượt qua
-Quốc Lâm, con đến chơi khi nào thế? - Ba mẹ hắn vừa có một chuyến nghỉ mát ở
Nha Trang, vừa về đến trông thấy Thiên Kỳ, Quốc Lâm và Túc Linh đang trò chuyện
rất vui trong phòng khách
-Dạ, hai bác mới về…hai bác đi chơi có vui không ạ?
-Ừ…nhưng giờ về đến nhà thì mệt…à anh con đâu Thiên Kỳ? – Túc Linh đỡ bà ngồi
xuống ghế
-Dạ anh hai…
-Con đây, ba mẹ về rồi ạ? – Nó đỡ hắn bước xuống
-Cháu chào hai bác
-Uhm chào con – Ba hắn niềm nở còn mẹ hắn ko trả lời gì cả
-Hai bác mới về còn mệt lên nghỉ cho khoẻ đi ạ - Túc Linh
-Uhm, các con ở đây trò chuyện nhé!
-Dạ, Vâng
Túc Linh đỡ bà về phòng, còn ba hắn thì đi đến công ty xem tình hình công ty có
gì thay đổi không….
-Hình như bác gái còn giận em – Nó đỡ hắn lại ghế ngồi
-Không đâu, em đừng suy nghĩ nhiều quá, rồi mẹ sẽ thích em thôi
-Phải đó chị
Mọi người ở lại trò chuyện chủ yếu xoay quanh tập trung trêu hắn, hắn hôm nay
cũng “hiền” đến lạ chỉ nghe rồi cười chứ chẳng như ngày thường là gương mặt đã
lạnh như tiền…!!!
-Bác nằm nghỉ đi, con xuống làm cơm khi nào xong con sẽ lên gọi bác – Túc Linh
đỡ bà nằm xuống
-Con khoan đi đã
-Dạ, bác gọi con
-Túc Linh, con thấy Thiên Du nhà bác thế nào?
-Dạ, anh Thiên Du rất tốt, là một người đàn ông bản lĩnh…và chắc là sẽ được rất
nhiều cô gái chú ý đến ạ - Giọng cô nhỏ dần, bà hài lòng về phép xử sự của cô
-Vậy…con có đồng ý trở thành con dâu của bác không? – Bà nắm tay Túc Linh hỏi,
cô nỡ một nụ cười hài lòng rồi ngước lên nhìn bà với đôi mắt e lệ
-Dạ…con…nếu được làm con dâu của bác đó là phúc phần của con nhưng mà…
-Nhưng sao? Con không yêu Thiên Du nhà bác sao?
-Dạ không…không phải…ý con là anh Thiên Du đã yêu người khác rồi
-À…ý con nói con bé lúc nãy…con yên tâm bác không bao giờ đồng ý cho hai đứa nó
đến với nhau…bác sẽ làm chủ cho con
-Dạ…thế thì con cảm ơn bác! – Túc Linh ôm bà thể hiện sự vui mừng đồng thời đôi
mắt cũng ánh lên một cái nhìn thật sắc
Túc Linh chào bà rồi xuống bếp làm vài món để trổ tài nội trợ của mình, nó cũng
vào vì muốn giúp cô một tay
-Chị Túc Linh em giúp chị nhé!
-Uhm cảm ơn em nhưng không cần đâu em ra ngoài trò chuyện với mọi người đi
-Dạ thôi, em phụ chị nhặc rau nhé
-Uhm…vậy cũng được
Nó đứng bên cạnh Túc Linh, cả hai nhặc nốt mớ rau trong rổ, Túc Linh mở lời trò
chuyện
-Em với anh Thiên Du quen nhau như thế nào thế?
-Dạ…chị muốn hỏi lúc trước hay bây giờ?
-Lúc trước hay bây giờ là thế nào?
-Lúc trước em biết anh Thiên Du khi còn sống ở “Vòng tay ấm” lúc đó gọi anh là
Khắc Duy. Còn bây giờ em mới gặp lại anh Thiên Du thôi, cũng trong sự cố…hihi
-“Hai người đã biết nhau từ trước…” – Túc Lình thầm nghĩ, cô xoay qua nhìn nó
nỡ một nụ cười thật tươi – Thế à, em với anh ấy thật sự có duyên đấy
-Dạ!!! - Nó cuối đầu che đi sự e thẹn của mình
-“Nhưng không có phận đâu hahaha”
Chuẩn bị xong bữa cơm, Túc Linh đích thân lên tận phòng dìu mẹ hắn xuống dùng
bữa, trông thấy bà nó cuối đầu vì nó biết bà còn giận nó….
-Bác ngồi đây đi ạ - Túc Linh
-Uhm, con cũng ngồi đi – Bà nhìn Thiên Du – Thiên Du, con ngồi cạnh Túc Linh
này!
-Ngồi đâu mà chẳng được hả mẹ
-Nhưng mẹ muốn con….
-Được rồi, con ngồi là được mà!
Thiên Du kéo nó lại ngồi bên cạnh mình. Chiếc bàn tròn hiện giờ bao gồm có mẹ
hắn, Túc Linh, hắn, nó, Quốc Lâm và Thiên Kỳ
-Mọi người dùng cơm thôi nào – Hắn
-Uhm….mọi người dùng cơm đi….trông ngon thật đấy, Túc Linh quả thật khéo tay
-Dạ bác quá khen
-Con mời cả nhà dùng cơm – Nó nhỏ nhẹ
Bữa cơm diễn ra với niềm vui thuộc về Túc Linh còn nó thì lo lắng đến ăn cũng
ăn nỗi. Bà hết lời khen Túc Linh nào là xinh đẹp, đảm đang, khéo ăn khéo
nói…Trời ạ, nó chẳng có điểm nào để bà khen cả….
-Thiên Du, sao không gắp thức ăn cho Túc Linh đi con
-Dạ
Hắn gắp một ít thức ăn cho Túc Linh, cô nàng vui vẻ đón nhận. Tiếp đó, hắn gắp
cho nó còn miễm cười với nó vì hắn biết nó đang bị căng thẳng, Túc Linh nhìn
cảnh hai người như thế cô nàng tức tối lắm
-Chị Túc Linh, chị về đây thế còn công việc của chị thì sao? – Thiên Kỳ
-Chị đã sắp xếp ổn cả rồi…cám ơn em đã quan tâm
-Con ăn đi nhiều chuyện quá
-Hừ…con hỏi có chút mà mẹ la con rồi
-Haha con bé này, lớn vậy còn nhõng nhẻo đấy – Bà cười rồi quay sang Thiên Du –
Mẹ định khi chân con lành hẳn sẽ tính đến chuyện đính hôn của con với Túc Linh
Hắn đang ăn thì bị sặc còn nó nghe xong tự dưng muốn ngừng thở, cô nàng Túc
Linh thì thoả mãn trong lòng, Thiên Kỳ & Quốc Lâm nhìn bà rồi nhìn sang
Thiên Du
-Kìa mẹ, đang giờ cơm mà mẹ tính chuyện gì thế?
-Thì sẵn có hai đứa ở đây mẹ nói luôn có gì nào?
-Nhưng mà…
-Trúc Nhi, cháu thấy Thiên Du nhà bác với Túc Linh có đẹp đôi không?
-Dạ…
-Kìa mẹ
-Sao nào, mẹ chỉ hỏi nhận xét của bạn con thôi mà
-Dạ…rất đẹp đôi ạ - Sao là đau vậy chứ? Trái tim nó sao khó thở vậy nè, hắn
nhìn nó với vẻ giận dữ
-Đấy…Trúc Nhi còn bảo thế mà
-Thật ra người con… - Nó bấu vào tay hắn, không cho hắn nói
-Kìa bác, mọi chuyện cứ để anh Thiên Du bình phục lại hẳn tính
-Dạ, chị Túc Linh nói phải đó mẹ
-Uhm
-Thôi mọi người dùng ngon miệng, con no rồi – Hắn đứng dậy, nó cũng bỏ đũa vì
phải đỡ hắn lên phòng vả lại nó cũng chẳng thể nuốt trôi nữa rồi
-Cái thằng…thôi các con dùng cơm tiếp đi
@
Tên đáng ghét
Đỡ hắn lên phòng, vừa khép cánh cửa phòng hắn đã ôm lấy nó
-Anh buông em ra – Nó gỡ tay hắn ra, đi lại phía cánh cửa số
-Em buồn vì chuyện mẹ nói lúc nãy? - Hắn xoay người nó lại
-Không…Bây giờ em thật sự rối bời, em không biết phải làm gì nếu chuyện đó là
sự thật, Túc Linh là một người con gái hoàn hảo về mọi mặt còn em…mẹ anh sẽ
không bao giờ chấp nhận em, em không biết liệu yêu anh có phải là một sự lựa
chọn đúng đắn…
Hắn lấy tay che miệng nó lại, nó nhìn hắn với đôi mắt ngấn lệ
-Anh không cho phép em được nói những câu như thế…nghe không? Anh sẽ làm tất cả
để được sống cùng em, em có tin anh không? – Hắn nắm lây đôi bàn tay của nó,
nói những lời từ tận trái tim, nó khẽ gật đầu
-Em tin!
-Thế thì từ nay về sau không được nói những câu đại loại như thế nữa có được
không?
-Uhm
Hắn miễm cười, ôm lấy nó, hôn lên đôi môi nhỏ bé của nó
-Anh yêu em, Trúc Nhi!
-Em cũng yêu anh!
Tit…tit…tit….điện thoại nó nhận được tin nhắn….đang phút lãng mạng mà ai phá
đám vậy, nó đẩy hắn ra còn hắn thì nhăn nhó, tò mò…giật lấy điện thoại
-Này…mau trả em
-Để anh xem là ai…Hoàng Baby? – Hắn chau mày nhìn nó, mở tin nhắn ra xem –
“Trúc Nhi, giờ cậu rãnh không? Mình sang đón cậu ra công viên nhé!”
“Không rãnh” – Tin nhắn được gửi đi, người nhận chưng hửng
-Sao anh lại…. – Điện thoại nó reo lên, là Hoàng Baby hắn không cho nó nghe mà
tự mình bắt máy
-Alo…
Hoàng tưởng mình nhầm số, xem lại điện thoại đúng là số của nó mà
-Anh là ai? Trúc Nhi đâu?
-Alo Hoàng hả, mình đây…hôm nay có việc mình không thể đi được hẹn cậu khi khác
nha…tut…tut…tut…
-Alo…cậu… - Chưa kịp nói gì nó đã tắt máy vì sợ hắn nói bậy, quay sang hắn –
Sao anh lại ….
Đôi môi nhỏ bé ngay lập tức bị con người kia chiếm lấy, không cho nó kịp nói gì
cả. Buông nó ra hắn nhìn nó
-Anh không thích
-Không thích?
-Phải…không thích em quá thân thiết với người đàn ông nào khác ngoài anh
Câu nói của hắn làm nó đỏ mặt, hắn cũng biết ghen đấy. Hắn lấy điện thoại nó
sửa Hoàng Baby lại thành “Hoàng”. Hắn cũng thắc mắc không biết nó lưu số của
Hoàng là Hoàng Baby vậy còn hắn thì sao?....Sao tìm mãi vẫn không thấy tên hắn
trong danh bạ
-Anh tìm gì thế?
Hắn không trả lời lấy điện thoại mình gọi sang cho nó…. “Tên đáng ghét” xuất
hiện, nó tái mặt…hắn chau mày nhìn nó
-Hì hì….thôi trễ rồi em về đây – Nó giật lại cái điện thoại định chuồn thì bị
hắn bắt lại, ôm nó không cho nó rời đi
-Trông anh đáng ghét lắm hả?
-Ờ….không…không có… - Nó lúng túng lắc đầu
Hắn xoay người nó lại
-Nếu vậy thì….
Nó chỉ kịp nhìn thấy nụ cười ma mảnh của hắn sau đó thì chẳng thể thấy được gì
nữa vì đầu óc nó trở nên mụ mị khi đôi môi nhỏ bé của nó bị đôi môi tham lam
của hắn chiếm giữ một cách cuồng nhiệt.
Ngay sau đó cái “Tên đáng ghét” cũng bị hắn sửa lại thành “Thiên Du đáng
yêu”.
@
Cậu bạn thân
Những ngày sau đó, cứ sau giờ tan họ nó lại sang nhà hắn để chăm sóc hắn. Mẹ
hắn cũng có thiện cảm với nó nhiều hơn khi thấy biểu hiện của nó càng ngày càng
tiến bộ còn Túc Linh cô nàng đang tìm cách để phá hoại mối quan hệ này.
Đang trong phòng trò chuyện cùng hắn…chợt chiếc lọ thuỷ tinh với những chiếc
kẹp tóc bên trong đập vào mắt nó…hắn đi đến gần cầm chiếc lọ trên tay đưa cho
nó
-Tất cả là của em
-Của em sao? – Nó đón nhận lấy, ngạc nhiên
-Uhm. Trước kia anh đã từng nói mỗi năm đến sinh nhật em…anh sẽ tặng cho em một
chiếc kẹp tóc
-Vậy là mỗi năm anh đều để một chiếc trong chiếc lọ…nhưng lần trước em đã làm
bể mất – Nó có vẻ tiếc nuối
-Không sao…bây giờ chúng đều là của em
Nó nhìn hắn nỡ một nụ cười thật tươi, nó cảm thấy thật hạnh phúc
-Cám ơn anh!
-Chỉ cảm ơn thế thôi à
Nó nhón chân hôn lên má hắn nhưng hắn đâu chịu…hắn kéo nó sát vào người mình,
tham lam chiếm lấy đôi môi nhỏ bé của nó…
Sau hơn một tháng chân hắn đã bình phục rất nhiều, bây giờ hắn đã có thể bước
đi bình thường, Túc Linh mừng thầm trong dạ
Cốc…cốc…cốc…
-Mời vào…Là em hả Túc Linh, sao tối rồi em chưa ngủ?
-Dạ, em mang canh gà hầm vào cho anh…anh ăn đi kẻo nguội mất ngon
-Sao em phải cực thân thế này? – Hắn cảm thấy ngại vì Túc Linh quá tốt đối với
hắn, hắn không biết phải làm sao để trả lại ân tình này với cô…thế nên hắn rất
ngại phải nhận thêm nữa
-Em tự nguyện mà anh – Túc Linh để bát canh lên bàn cho hắn
-Túc Linh này…
-Em biết anh muốn nói gì…anh không thích em cũng được nhưng đừng cấm em không
quan tâm đến anh
Túc Linh rưng nước mắt nhìn hắn, hắn bối rối không biết phải làm gì, hắn đứng
dậy bước đến gần cô lau nước mắt trên mi cô, được hắn quan tâm cô vui thầm
trong dạ
-Nhưng em làm thế này…anh thấy có lỗi với em quá
-Không đâu, anh đừng nói thế…tất cả là do em tự nguyện kia mà – Cô khóc nấc lên